20. ANGKAR BIẾT HẾT!
Hôm nay, như thường lệ, Toum lại đến đem đồ ăn và hoa cho Lan-Thi. Nhưng vẻ mặt hắn rất khác thường. Dường như có gì nghiêm trọng lắm. Ăn xong, chúng tôi bát đầu làm việc lại. Nhưng khi Lan-Thi vừa đứng lên thì Toum đã chụp lấy tay nàng, giữ lại và nói:
- Tôi cho phép đồng chí nghỉ tay. Tôi có điều rất quan trọng cần phải nói riêng với đồng chí. Thoạt tiên, Lan-Thi nghĩ hắn muốn tỏ tình, nên đã sẵn sàng những cử chỉ và lời nói để hứa hẹn xuông cho qua chuyện. Nhưng khi nghe câu nói đầu tiên thốt ra từ cửa miệng của Toum, mặt nàng bỗng tái nhợt, không còn chút máu.
- Đồng chí và anh của đồng chí sẽ bị xử tử hình!
- Không, đấy là chồng tôi thực sự. Có phải anh tôi đâu. Lan-Thi cố cãi cách yếu ớt, trước cái nhìn tàn bạo của Toum.
- Đồng chí còn nhớ Kamaphibal đã nói gì không?
- Dạ nhớ, đồng chí.
- Các đồng chí không phải là vợ chồng. Các đồng chí đã nói láo với Angkar. Nói láo với Angkar cũng là một tội tử hình, các đồng chí có biết không?
- Nhưng chúng tôi đã lấy nhau. Lan-Thi cố chống chế.
- Các đồng chí nên biết rằng, tôi đã theo dõi các đồng chí suốt 1 tuần lễ, cả ngay lẫn đêm. Tôi đã nghe tất cả những gì 2 người nói chuyện với nhau. Nhưng điều tôi ngạc nhiên và nghi ngờ nhất là 2 người không bao giờ ngủ chung với nhau như vợ chồng. Đồng chí nằm bên góc phải, còn Chấn nằm bên góc trái. Hai người không thể nào qua mặt tôi được. Hai người đừng nghĩ rằng tôi ngu, không biết gì. Angkar kiểm soát cả đến trong giấc ngủ của mọi người.
- Trời Phật ơi! Lan-Thi kêu lên rên rỉ, không ngờ bọn quỷ đỏ này lại kiểm soát cả đến đời sống kín đáo riêng tư của từng người như thế. Nhưng nàng vẫn còn cố bào chữa: “Xin đồng chí cho tôi được phân trần một chút. Sở dĩ chúng tôi phải ngủ riêng vì... mấy lâu nay tôi bệnh, nên không ngủ chung được.
Toum khẽ nhếch mép cười, gương mặt có vẻ dịu xuống đôi chút. Hắn nói:
- Tôi biết hết rồi. Vợ chồng dù có đau ốm, không làm tình được, cũng nằm kề bên nhau, chứ không bao giờ nằm riêng tư như thế. Bây giờ Lan-Thi nên im đi, đừng cố cãi nữa. May mắn cho 2 người đã gặp tôi đấy. Nếu gặp 1 đồng chí khác, 2 người đã bị xử tử tức khắc rồi. Tôi biết 2 người là anh em. Cách 2 người nói chuyện, xưng hô với nhau cũng thấy rõ. Đây là vấn đề sinh tử, chứ chẳng chơi. Hai người phải thật cẩn thận. Có những đêm tôi không trực gác, 2 người nên thận trọng.
- Cám ơn đồng chí nhiều lắm. Vừa nói, nàng vừa liếc nhìn cái gậy gỗ mun trên tay hắn.
21. CÂY GẬY GỖ MUN ĐẪM MÁU NGƯỜI!
Để phá tan không khí nặng nề, Toum lên tiếng đề nghị:
- Đồng chí có muốn đi xem cái “thiên đường nhỏ” của tôi 1 chút không? Nếu đồng chí sợ đi 1 mình với tôi, thì kêu Chấn cùng đi nữa.
- Có phải là nơi hoa lan mọc nhiều không?
- Đúng rồi. Nơi đó chỉ có mình tôi biết, mình tôi đến. Nó thuộc của riêng tôi rồi.
Chúng tôi theo Toum đi sâu vào rừng, quanh co một lúc thì đến một vùng quang cảnh thật là êm đềm, thanh nhã. Dưới những thân cây cao vòi vọi, những chùm hoa lan mọc dầy. Có nhiều loại hoa rất hiếm, màu sắc tuyệt diệu điều mà tôi chưa từng bao giờ thấy trong đời. Bên cạnh đó là 1 giòng suối, nước trong xanh róc rách chảy qua các khe đá. Trước cảnh trí nên thơ ấy, Lan-Thi hỏi Toum:
- Đồng chí thường đến đây không?
- Tôi đến thường lắm, nhưng chỉ đi một mình thôi, để nghe tiếng chim hót, tiếng suối reo, và ngửi mùi thơm của các loài hoa. Sau mỗi lần phải thi hành hàng loạt các cuộc hành quyết, tôi đến đây để cho tâm hồn được yên tĩnh phần nào.
Tôi và Lan-Thi nghe nói, nhìn nhau lo ngại, nhưng tên Khờ-Me đỏ vẫn tiếp tục:
- Các đồng chí có thấy cái gậy gỗ mun này không? Kể từ sau ngày giải phóng đến giờ, nó đã đập chết không biết mấy trăm tên phản cách mạng rồi. Tôi không đếm, vì nhiều quá, nên không nhớ xuể. Tôi bắt đầu dùng nó để xử tử bọn phản động kể từ năm 1973, sau khi đã tấn công vào Kompong Chàm.
Chúng tôi vô cùng kinh ngạc nhìn Toum.
Lan-Thi hỏi:
- Chính tay đồng chí đã đứng ra hành quyết?
- Phải, may mắn chỉ có mình tôi. Theo nguyên tắc, chỉ có những cán bộ dự bị đảng viên như tôi mới được trao phó trách nhiệm này để thử thách tinh thần cách mạng vững chắc và ý chí cứng rắn, không để tình cảm yếu hèn, nhát sợ làm lung lạc. Lúc đầu, thực là khó. Tôi cứ nhắm mắt đập càn vào đầu chúng nó cho đến chết mới thôi. Sau mỗi lần như vậy tôi cũng ngất xỉu luôn. Nhưng về sau, tôi quen dần đi, và càng ngày càng trở nên thành thạo hơn. Tôi rút kinh nghiệm đập chỗ nào mau chết hơn, tội nhân ít dãy dụa hơn. Tuy nhiên, thỉnh thoảng vẫn có những kẻ xương sọ rất cứng, đập hoài không bể, không chết hẳn. Mặc dù bây giờ tôi đã thuộc loại chuyên viên siêu đẳng về môn này rồi. Bởi thế mỗi lần gặp trở ngại, tôi thường hay đến đây để lấy lại bình thản cho tâm hồn.
- Đồng chí có thích làm việc đó không? Lan-Thi hỏi.
- Trong cách mạng không có vấn đề thích hay không. Angkar là đầu não, cán bộ là dụng cụ. Khi Angkar quyết định thì cán bộ thi hành. Có khi nào đồng chí thấy dụng cụ chống lại đầu não không?
- Đối với trẻ em, đồng chí làm sao?
- Bọn con nít hả? Bọn nhóc tì này tôi không có cảm nghĩ gì hết. Chỉ có đàn bà, con gái là tôi kỵ thôi. Nhưng giết bọn nhóc con dễ ợt hè. Có những đồng chí cầm 1 cành cây đập thẳng lên đỉnh sọ nó cũng chết liền. Nhưng riêng tôi thích xài cây gập gỗ mun này. Nó rất hiệu nghiệm. Thử cầm coi. Nó nặng và cứng chắc như 1 thanh sắt vậy đó.
- Tại sao các đồng chí lại giết cả con nít chi vậy? Chúng đâu có gây nợ máu gì để phải trả? Lan-Thi hỏi mà nước mắt đã lưng tròng.
- Vì chúng sẽ trở nên rất nguy hiểm trong tương lai. Còn nguy hiểm hơn cả cha mẹ chúng là khác. Như các đồng chí đều biết lòng thù hận kéo dài hết đời nọ sang đời kia. Nếu ta muốn diệt chí, rận, phải diệt cả trứng nữa. Nhưng các đồng chí hãy bình tĩnh cách mạng chỉ giết bọn con nít mà cha mẹ chúng thuộc thành phần làm chánh trị, sĩ quan, công chức cao cấp thôi. Bọn này cách mạng phải giết trọn cả gia đình cho đến hết 3 đời giòng họ. Đối với bọn con nít sơ sanh đã thất lạc cha mẹ, cách mãng không có nhà giữ trẻ, nên đã có giải pháp khác.
Nghe đến đây Lan-Thi không còn ngăn được nước mắt tràn ra. Tuy nàng đã vội đưa tay lên chùi, nhưng Toum đã trông thấy và lộ vẻ khó chịu hỏi:
- Sao đồng chí lại khóc? Đồng chí nên nhớ rằng: bọn họ đã giết các gia đình cách mạng như ta giết những con ruồi, con muỗi bằng các loại bom săng đặc, bom hơi ngạt. Chính cả gia đình cậu tôi đã bị giết sạch. Còn tôi, chính tôi đã chứng kiến cảnh ông, bà, cha mẹ tôi và con em gái tôi bị cháy như những cây đuốc trong căn nhà lá, dưới mưa bom xăng đặc của bọn đế quốc...
Chúng tôi đang nói chuyện bỗng cơn mưa rừng trút nước xuống như thác đổ. Chẳng ai bảo ai đều thi nhau ba chân bốn cẳng chạy tìm chỗ trú mưa.
22. PHẠM TỘI TỬ HÌNH ĐẾN 3 LẦN
Khi về đến lều thì trời đã tối, nhưng đêm nay không như các đêm khác, trước khi đi ngủ, Lan-Thi đã kể lại cho tôi nghe tất cả những gì mà Toum đã nói với nàng lúc buổi trưa. Hắn đã khám phá ra cuộc đời vợ chồng giả tạo của chúng tôi, và cho biết rằng: chúng tôi cũng như tất cả những người dân bị lưu đày khác đều bị canh chừng và theo dõi kín đáo suốt ngày đêm, kể cả những lúc chúng tôi đi ngủ. Cuối cùng, nàng lo ngại nói:
- Kể từ tối nay chúng ta bắt buộc phải nằm chung bên nhau như vợ với chồng thực sự và cũng kể từ nay, anh không được gọi em bằng tên Lan-Thi nữa, mà phải gọi bằng “mình” hay “em” (tiếng Căm-Bu-Chia là AUN). Ngược lại, em cũng sẽ gọi anh bằng “mình” hay “anh” như tất cả những cặp vợ chồng khác, để tránh những hậu quả không hay xảy đến. (chi chú thêm của người dịch: Dân Căm-Bu-Chia cũng giống như nhiều dân tộc khác ở vùng Đông Nam Á, nhất là dân Việt-Nam, vốn có tục vợ chồng xưng hô với nhau bằng: ANH và EM. Tục này truyền thừa từ thời mới lập quốc, các hoàng tử và công nương cùng một giòng họ được phép kết hôn với nhau ma không phạm tội loạn luân).
Tôi đáp:
- Anh cũng nghĩ chúng ta không còn cách nào hơn. Sáng hôm sau, khi thức dậy, tôi để ý thấy vẻ mặt của Lan-Thi nghiêm trọng hơn mọi ngày. Nàng không nói năng gì, nhưng thỉnh thoảng liếc nhìn tôi với đôi mắt chứa đầy vẻ thẹn thùa và oán trách. Chúng tôi không trao đổi với nhau 1 lời nào, vì cảm thấy trong lòng đang nặng chĩu mặc cảm loạn luân. Nhưng cuối cùng Lan-Thi là người lên tiếng trước, nói:
- Anh có biết em đang nghĩ gì không?
- Không!
- Em nghĩ: nếu chẳng may em có bầu, rồi với đứa con nhỏ trên tay, chúng ta sẽ không bao giờ còn hy vọng thoát khỏi cái địa ngục trần gian của bọn Khờ-Me đỏ này nữa.
Giọng nàng chứa đầy vẻ lo lắng. Tôi đáp:
- Thôi thì chúng ta đành phó mặc cho số mệnh. Chúng ta chỉ còn biết cầu trời cho đừng xảy ra chuyện “có bầu”...
Tôi cầm cái rìu, lẳng lặng đi ra phía khu canh tác. Lát sau Lan-Thi cũng theo đến. Chúng tôi lầm lì làm việc, chẳng ai trao đổi lời nào nữa. Đến giờ ăn trưa, chúng tôi chờ mãi không thấy Toum đến, nên chẳng khỏi lo âu, sốt ruột.
Từ đó cho đến nửa tháng sau, chúng tôi không thấy bóng dáng của tên Khờ-Me đỏ si-tình đâu nữa. Vắng hắn, chúng tôi cũng lo ngại không kém khi thường xuyên gặp hắn.
Bỗng một hôm, thình lình Toum xuất hiện, với đôi tay không, chẳng có hoa cho Lan-Thi và cũng chẳng có đồ ăn đem theo như mọi bữa. Trông hắn có vẻ sầu thảm lắm. Dường như hắn đã khóc nhiều ngày rồi. Lan-Thi bước đến bên hắn hỏi han thân mật:
- Đi đâu mà biệt tăm cả nửa tháng trời vậy Toum? Ngày nào tụi này cũng ngồi đợi đến ăn cơm chung. Bộ Toum đau hả? Sao mà trông có vẻ buồn dữ vậy?
- Không, tôi không đau. Tôi cũng không đi đâu cả.
- Vậy tại sao Toum không đến với tụi này?
- Vì tôi không muồn đến quấy rầy không khí êm đềm của 2 người. Hắn đáp giọng có vẻ oán hờn, trách móc.
Tôi cũng bước đến chào hỏi và trao đổi với hắn vài câu qua loa, xong rồi lảng ra 1 chỗ gần đó, giả vờ làm việc, nhưng vẫn lóng tai nghe cuộc đối thoại của 2 người. Lan-Thi nài nỉ hắn ngồi xuống và mở đầu câu chuyện.
- Bây giờ Toum có thể kể cho tôi nghe những gì đã xảy ra nào. Tại sao trông Toum có vẻ buồn dữ vậy?
- Thôi cô đừng giả đò như không biết nữa. Chuyện gì đã diễn ra cô tự biết rồi. Hai người đã lợi dụng tình cảm yếu mềm của tôi đối với đàn bà con gái để qua mặt tôi.
- Bộ có chuyện gì không hay sắp xảy đến cho tụi tôi sao? Lan-Thi lo lắng hỏi.
- Không hay à? Chuyện ấy đã trở nên vô cùng nghiêm trọng hơn bao giờ hết thảy. Hai người đã phạm đến 3 lần tội tử hình!
- Phạm tội tử hình đến 3 lần? Lan-Thi kinh hoảng, bối rối nói.
- Đúng! Hai người đã nói láo với Angkar là vợ chồng. Đó là 1 tội đáng xử tử! Hai người đã sống với nhau không phải là vợ chồng. Đó là tội tử hình thứ hai! Còn tội thứ ba đang bị xử tử ngay là tội 2 người đã hành động loạn luân, anh em ruột ngủ với nhau! Hắn nói giọng run rẩy và nước mắt đã lưng tròng.
- Nhưng chẳng lẽ chúng tôi lại bị giết đến 3 lần?!
Lan-Thi nói giọng vô cùng sợ hãi và tuyệt vọng.
- Cô có im đi không! Cô đã làm cho tôi đau khổ vô cùng tận. Cô có biết rằng tôi đã yêu cô nhiều lắm và tôi không bao giờ đủ can đảm để làm cho 1 người đàn bà con gái phải đau đớn. Cô đã lợi dụng yếu điểm đó của tôi. Hôm trước, tôi chỉ khuyên cô nên cẩn thận trong vở kịch “vợ chồng”, chứ tôi đâu có ý biểu cô nên ngủ với anh cô. Thế mà 2 người lại làm chuyện loạn luân và cô ngủ với anh cô thực sự. Giọng nói của Toum rên rỉ cách thê thảm. Sắc diện nhợt nhạt, Lan-Thi cầu khẩn:
- Tôi xin lỗi Toum. Mọi sự đã lỡ rồi. Tôi phải làm sao bây giờ? Toum làm ơn chỉ cho tôi biết đi. Toum lúc nào cũng vẫn là người bạn thân và ân nhân che chở cho chúng tôi.
- Bây giờ vô phương rồi. Toum đáp hờ hững. Chỉ có 1 điều duy nhất tôi muốn Lan-Thi nói là: Lan-Thi không thù ghét gì tôi thôi. Tôi còn nhớ mãi hôm tôi kể cho Lan-Thi nghe về chuyện tôi đã giết hàng trăm phản động bằng cây gỗ mun. thì Lan-Thi đã khóc và ngước nhìn tôi với đôi mắt oán hờn.
- Không, Lan-Thi có bao giờ thù ghét gì Toum đâu. Ngược lại, Lan-Thi còn thương Toum rất nhiều nữa là khác.
Tôi nghĩ có lẽ Lan-Thi đang cố tìm cách giải thích và xoa dịu vết thương lòng đau đớn cho gã quái vật si-tình ấy, nên mới dùng lời lẽ thân mến ngọt ngào như thế. Dù sao thì nàng cũng đã trao cho tôi tất cả những gì quý báu của người trinh nữ và gửi gắm trọn thân xác cũng như linh hồn của nàng cho tôi rồi.
- Lan-Thi vẫn còn luôn thương yêu tôi chứ? Toum hỏi.
- Vâng, lúc nào Lan-Thi cũng vẫn thương yêu Toum như 1 người bạn thiết.
- Tôi không đòi hỏi điều gì hơn thế trong lúc này. Tôi chỉ cần 1 cảm tình yêu mến của Lan-Thi đối với tôi thôi. Còn về vấn đề sinh-lý thì tôi chưa quan tâm lắm. Lan-Thi cứ yên tâm.
Lời của hắn có vẻ thành thực, khiến Lan-Thi hỏi vững bụng. Chỉ nội 1 ý nghĩ, tới 1 ngày nào đó nàng sẽ phải nằm gọn trong vòng tay âu yếm của hắn và đôi bàn tay sát nhân đẫm máu của hắn lần mò, vuốt ve, mơn trớn khắp nơi kín đáo trên cơ thể của nàng cũng đủ khiến nàng phải rùng mình kinh sợ. Nhưng trong hoàn cảnh này, nàng không làm gì khác hơn được. Số phận của nàng và cả cuộc đời của tôi đang nằm gọn trong đôi bàn tay đẫm máu ấy của hắn. Nếu một đêm tối trời nào đó, thình lình Toum đến tỏ ý muốn thưởng thức mùi vị thơm ngon, êm ái, mặn nồng của thân thể nàng thì làm sao chúng tôi có thể khước từ. Thôi thì chúng tôi cũng đành nhắm mắt đưa chân cho qua ngày.
Kể từ hôm ấy, thỉnh thoảng Toum mới đến và đem theo đồ ăn cho chúng tôi. Nhưng thái độ của hắn không còn như xưa nữa. Hắn trở nên ít nói và dè dặt. Nhất là lúc nào trông hắn cũng có vẻ buồn rầu, đau khổ. Riêng tôi và Lan-Thi đã sống hoàn toàn với tính cách vợ chồng. Khoái cảm yêu đương và những cuộc ái ân say đắm, nồng nàn của 2 thể xác đã khiến chúng tôi tạm thời quên được những nỗi khó nhọc hằng ngày. Dường như mặc cảm loạn luân đã làm cho khoái cảm ái ân của chúng tôi càng thêm ngây ngất.
23. SỐT RÉT RỪNG
Tháng mười một năm nay rét buốt hơn mọi năm. Ở Căm-Bu-Chia mùa này thường là mùa cưới xin và cũng là mùa của sốt rét rừng nữa! Chúng tôi đã chờ đợi mỏi mòn kết quà điều tra của Angkar về thành tích nằm vùng của tôi. Thời gian trôi qua, hy vọng của chúng tôi càng như cái bong bóng xì hơi dần. Chúng tôi được biết tất cả mọi người dân lưu đày, không ai được quyền ở lâu 1 chỗ, mà phải di chuyển luân lưu hết nông trường này đến nông trường khác. Chúng tôi cũng thầm cảm ơn Trời Phật đã khiến anh em tôi được gặp Toum, để còn được sống an toàn đến ngày nay. Tuy nhiên chúng tôi cũng không dám đặt tin tưởng gì vào bọn Khờ-Me đỏ. Từ mấy tháng rồi, Toum ít đến, khiến chúng tôi càng thêm lo ngại, không biết chuyện gì sắp xảy ra trong tương lai đen tối mờ mịt. Bỗng một hôm, 1 tên Khờ-Me đỏ đến kêu chúng tôi lên văn phòng trình diện viên chỉ huy (tiếng Căm-Bu-Chia gọi là: Kamaphibal). Trong cuộc tiếp xúc ngắn ngủi, hắn cho biết chưa nhận được kết quả gì của Angkar, phần vì hắn bận rộn, phần vì đứa cháu hắn, Toum, đã bị bệnh sốt rét rừng hành hạ hơn tuần lễ nay, nằm mê man bất tỉnh, nhưng vẫn luôn mồm gọi tên Lan-Thi.
Chúng tôi xin phép đến thăm Toum. Hắn nằm trong bệnh xá của trại. Lúc ấy cô bé nữ-y-tá trực đang ngồi tán những rễ và lá cây để làm thuốc, chợt thấy chúng tôi bước vào, liền nói giọng đầy ác cảm:
- À, thì ra cô là người hắn kêu tên hoài trong cơn mê sảng. Chắc cô là bà thầy pháp?
- Không, đồng chí. Tôi chỉ là bạn của Toum thôi. Lan-Thi đáp.
- À, vậy hả! Tôi hiểu rồi. Hắn thấy cô chắc là sẽ khỏi liền. Vậy tôi khỏi cần canh chừng hắn nữa. Nói xong cô bé nữ-y-tá này đứng lên đi liền.
Chúng tôi đến bên giường Toum, hắn cố nhướng cặp mắt lờ đờ nhìn lên. Lan-Thi cầm bàn tay nóng hổi của hắn và kê sát vào tai hắn nói:
- Toum có nghe tôi nói không? Lan-Thi đây nè! Lan-Thi nè!
Nàng lập đi lập lại nhiều lần, nhưng Toum vẫn chẳng nói gì. Hắn cố nhướng mắt lên trần nhà rồi lại nhắm nghiền như cũ, như đang trong cơn ngủ say. Lát sau miệng hắn lắp bắp, ú ớ kêu lên những tiếng kêu kinh khủng: “Cây gậy của tôi đâu?... Mau lên... Đưa cây gậy cho tôi mau lên...” Hắn lập đi lập lại những tiếng kêu mê sảng như thế mãi, trong khi cơ thể của hắn co quắp, run lên bần bật cách vô cùng đau đớn. Hắn vẩn mê sảng, nói lảm nhảm: “Thằng kia thôi không được giẫy dụa nữa... Không được kêu rên nữa... Có chết ngay đi không... tao đập cho mấy gậy nữa... Ô trời ơi, máu không hè!... máu nhiều quá. Angkar ơi... máu đầy hết cả rồi... tôi không còn đủ sức nữa... Angkar ơi!... Lan-Thi ơi... Lan-Thi giúp tôi với...”. Sau cơn mê sảng, hắn thở dồn dập một hồi rồi lại nằm im lìm như ngủ say. Thấy thế, chúng tôi đành đi ra. Con bé nữ-y-tá chợt thấy Lan-Thi khóc, nó nói:
- Chẳng có gì nguy hiểm đâu. Hắn bị lên cơn sốt như thế mỗi năm đến ba, bốn lần. Nhưng chỉ trong vòng 10 ngày nữa là hắn lại khỏe mạnh, đi đứng như thường.
- Cám ơn đồng chí. Chúng tôi đáp và rảo bước ra ngoài.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét